Thơ : Nghiên nón
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Thơ : Nghiên nón
Nghiêng nón
Thi Sĩ: Trần Quang Long
Sao em biết anh nhìn mà nghiêng nón
Chiều mùa thu mây che có nắng đâu
Nắng sẽ làm phai mái tóc xanh màu
Và làm khô làn môi em dịu ướt
Còn tia mắt anh …
Có …sao đâu mà em từ khước ?
Nếu nghiêng nón có nghĩa là từ khước
Sao mười ngón tay em bỗng cuống quýt đan nhau
Nửa vành má em hồng thắm sắc hồng đào
Đôi chân bước anh nghe chừng sai nhịp
Gió níu tà áo e, bảo thầm : “Đi không kịp
Nhà không xa, sao nàng bỗng nhanh chân ? “
Nếu nghiêng nón có nghĩa là từ khước
Sao loanh quanh em chẳng chọn đường gần
Em nghiêng nón để rồi về hối tiếc
“Sao không đi êm như gió mùa thu
Cho chàng làm thơ, cho chàng ngẩn ngơ
Cho hoàng hôn buông trên sông thẫn thờ
Sao không đi thản nhiên như mình không tình ý
Cho tim chàng se thắt, cho mắt chàng dâng cay
Cho đêm nay men hờn giận dâng đầy
Nên trang giấy chàng đề thơ ” tuyệt vọng “
Mà thật ra mình đã có gì đâu
Sao thấy chàng, làn má mình nóng bỏng
Em nghiêng nón khuất vào đầu lối rẽ
Tà áo em lưu luyến vẫy anh theo
Bước nhẹ nghe em kẻo động vỡ tơ chiều
Kẻo hoàng hôn ngại ngùng dâng sắc tím
Anh vẫn là thư sinh, đêm đêm ngào nghẹn
Nhưng em có còn nàng tiên chưa một lần lưu luyến ?
1958
Thi Sĩ: Trần Quang Long
Sao em biết anh nhìn mà nghiêng nón
Chiều mùa thu mây che có nắng đâu
Nắng sẽ làm phai mái tóc xanh màu
Và làm khô làn môi em dịu ướt
Còn tia mắt anh …
Có …sao đâu mà em từ khước ?
Nếu nghiêng nón có nghĩa là từ khước
Sao mười ngón tay em bỗng cuống quýt đan nhau
Nửa vành má em hồng thắm sắc hồng đào
Đôi chân bước anh nghe chừng sai nhịp
Gió níu tà áo e, bảo thầm : “Đi không kịp
Nhà không xa, sao nàng bỗng nhanh chân ? “
Nếu nghiêng nón có nghĩa là từ khước
Sao loanh quanh em chẳng chọn đường gần
Em nghiêng nón để rồi về hối tiếc
“Sao không đi êm như gió mùa thu
Cho chàng làm thơ, cho chàng ngẩn ngơ
Cho hoàng hôn buông trên sông thẫn thờ
Sao không đi thản nhiên như mình không tình ý
Cho tim chàng se thắt, cho mắt chàng dâng cay
Cho đêm nay men hờn giận dâng đầy
Nên trang giấy chàng đề thơ ” tuyệt vọng “
Mà thật ra mình đã có gì đâu
Sao thấy chàng, làn má mình nóng bỏng
Em nghiêng nón khuất vào đầu lối rẽ
Tà áo em lưu luyến vẫy anh theo
Bước nhẹ nghe em kẻo động vỡ tơ chiều
Kẻo hoàng hôn ngại ngùng dâng sắc tím
Anh vẫn là thư sinh, đêm đêm ngào nghẹn
Nhưng em có còn nàng tiên chưa một lần lưu luyến ?
1958
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|